Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Văn thơ
Chủ đề: 
Xuân tóc đỏ - Vũ Trọng Phụng ( 2 )
  PreviousNext
# 4262
  25 tháng 04, 2012 22:24  Nguyễn Quốc Bảo viết

Nhân dịp sắp có đám ma, ông cổ động cho ông:
- Khi ông Bainville chết, lúc tôi còn là một đảng viên Thập tự lửa mà đi đưa đám, thì một nửa dân thành phố Paris, gồm các chính đảng ở cực hữu...
Song ông nói không ai nghe, vì người ta còn mải nghe ông Typn đương bàn:
- Quần áo nhất định bằng nhiễu Thượng Hải trắng mà viền đen. Cổ áo sẽ có hoa thị, cánh trắng cũng viền đen! Mũ mấn cũng thế! Trắng viền đen nổi hơn đen viền trắng.
Bà Phó Đoan khen:
- Thế thì nhất! Thế thì ai cũng muốn có trở!
Cậu Phước nguẩy đầu một cái:
- Em chã.
Bà Văn Minh ẻo lả hai bàn tay ngọc khẽ vỗ vào nhau
- Được lắm! Dernières créations!(1)
Duy có ông Phán mọc sừng là ngồi im với hai con mắt đầy những căm hờn. Ông buồn bực vì không thấy vợ ông có mặt tại đây. Ông muốn tìm Xuân cũng không gặp. Ông bèn hỏi ông Văn Minh:
- Này bác, thế ông Xuân đâu?
- Ông ấy đi lấy thuốc, cũng sắp về.
Rồi người ta cãi nhau ỏm tỏi một cách đích đáng về vấn đề chức nghiệp in trong cáo phó.
Giữa lúc ấy, cô Tuyết bước vào. Cô này là con gái út cụ Hồng, mới 18 tuổi đúng, rất có nhan sắc, lại cũng lãng mạn theo cái lối tân tiến rởm...
Cô nói:
- Tôi đến nhà cả hai cụ lang, tôi chẳng gặp cụ nào cả, tôi bèn dặn cả hai cụ cùng đến.
Cụ bà trong nhà thét lên:
- Chết! Sao mày lại dại thế, hở con? Thế thì hai cụ lại giận nhà này đến chết mất thôi!
- Cái gì? Việc gì phải mời đến những hai ông lang? Người ta đã bảo chờ ông Xuân đi xin thuốc Thánh ở đền Bia về...
Bạn ông là Joseph Thiết cắt nghĩa ngay:
- Ồ! Toa mà lại chịu được nước thuốc đền Bia! Thế thì toa điên thật!
- Không! Chữa bệnh cốt ở lòng tin thuốc, toa phải hiểu thế nào là tự kỷ ám thị mới được! Hễ tin là khỏi, mà ông cụ nhà moa tin thuốc Thánh đền Bia lắm.
- Sao đã bảo có một ông Xuân nào là sinh viên trường thuốc chữa chạy cho cụ kia mà.
Ông Văn Minh cắt nghĩa ngay:
- Chính thế! Ông Xuân đã ngồi trò chuyện với ông cụ và được kính phục lắm. Thế là một mối tin nhé? Rồi ông Xuân cũng lại công nhận thuốc đền Bia, thì làm gì toa bảo ông cụ nhà moa lại không khỏi? Hai mối tín ngưỡng đủ khiến cho một ông lang băm cũng trở nên có tài!
Ông Joseph Thiết vì không hiểu cái ẩn tình, cái ý riêng của bạn, liền biểu đồng tình:
- Nói thế kể cũng có lý.
Được thể, Văn Minh lại mắng cô em:
- Thế thì ai bảo cô mời những hai ông lang? Hở cô ả?
Tuyết cãi:
- Đẻ bảo tôi thế thì tôi cứ thế, chứ tôi biết đâu đấy?
Văn Minh chạy vào phía trong tìm mẹ.
- Ồ! Phiền quá đi mất! Phiền quá đi mất! Rồi thì chết vì thuốc mất! Nhiều thầy thối ma, đẻ lại không biết câu phương ngôn ấy hay sao?
Cụ bà chép miệng rồi nói chữa:
- Thôi thì để hai cụ cắt vài thang thuốc bổ rồi thôi vậy.
Cụ ông nhắm nghiền mắt lại, gắt:
- Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!...
- Thế người ta giận thì nhà này có người ốm thì ai đến chữa cho nữa.