Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Văn thơ
Nội dung
Bấm F8 để viết tiếng Việt có dấu  (xem Hướng dẫn)
Đề mụcVăn thơ
Chủ đềXuân tóc đỏ - Vũ Trọng Phụng ( 4 )
25 tháng 04, 2012 22:32   Nguyễn Quốc Bảo viết:
Những người khác hoặc rũ rượi ra cười hoặc xúm quanh cụ Phán bà khuyên giải, vì bà cụ đã mếu máo khi người ta nói rõ mấy nốt ghẻ ruồi của con gái út cụ ra cho ai cũng hay. Trận đấu khẩu của hai vị danh sư làm cho ông lão 80 tuổi đương nằm rên mà tỉnh hẳn người ra như không ốm đau gì cả. Cụ ngơ ngác hỏi:
- Ô hay? Cái gì mà cười nói vui vẻ thế này? Tôi thức hay tôi ngũ mê thế này?
Văn Minh lúc ấy đã tống khứ hai vị danh sư khỏi nhà rồi, liền ngồi xuống bên giường mà rằng:
- Thưa ông, ấy là con cháu vui mừng vì ông khỏi bệnh đấy ạ!
- Tôi khỏi rồi ư? Tôi, chưa chết ư? Lạy Giời!
- Thưa ông, nhờ có ông đốc tờ Xuân đây mà ông khỏi đấy ạ.
- Ðâu? Thế thuốc Thánh đền Bia đâu?
- Bẩm ông đã uống một nửa rồi nên mới tỉnh táo thế.
- Thế à!
- Vâng.
Nói xong Văn Minh nháy mắt ra hiệu cho Xuân nói:
- Thưa cụ con đã xin âm dương... Thánh troàn rằng một ông đốc tờ mà chịu ơn Thánh thì Thánh sẵn lòng giúp lắm. Chứ mà ông lang ta thì không đời nào Thánh giúp.
Ông cụ già vui mừng hỏi:
- Ðâu, còn thuốc cho tôi uống nốt.
Xuân Tóc Ðỏ đưa lọ nước ruộng và mấy cái lá thài lài ra. Ông cụ già nói:
- Nghe người ta nói thì thuốc Thánh ban cho phải là nước ao, thật bẩn thỉu, thật hôi tan, ô uế, thì mới khỏi được bệnh kia đấy. Ðừng ai đánh lừa già đấy nhé!
Người ta cho bệnh nhân ăn mấy lá rau xam, rau thài lài, và uống mấy chén nước ruộng ấy. Thật là thuốc Thánh! Bệnh nhân độ nữa giờ đã tỉnh táo khác thường, ngồi dậy một mình được, đã ăn được nữa bát cháo.
Ðêm ấy, khi mọi người đi ngủ thì trong phòng người ốm chỉ cảm ơnXuân Tóc Ðỏ và cô Tuyết săn sóc mọi việc mà thôi. Ðến chính ông Hai cũng ngủ mê ngủ mệt ở một cái trường kỳ gần đấy, vì ông đã hơi yên tâm là cụ tổ sẽ được mạnh khoẻ đến nơi rồi. Tuyết đã lấy chữ hiếu ra làm cớ để cùng thức với Xuân. Hai bên tuy không nói chuyện với nhau song bốn con mắt đã đủ nói giỏi hơn hai cái mồm.
Bệnh nhân ngủ yên, hết ho khạc, hết cả rên, cựa cậy cũng ít.
Mặt trăng soi qua cửa kính...
Hồi lâu, Tuyết đánh bạo nói:
- Thưa ngài, cụ lang vu oan, chứ tôi... tôi khỏi mấy nốt ghẻ đã từ lâu rồi.
Xuân Tóc Ðỏ lúng túng ngồi câm làm cho Tuyết phải nghĩ thầm: “À, dễ người ta làm bộ vì người ta sinh viên trường thuốc”. rồi Tuyết ôm mối hận mà về phòng riêng.
  Kèm thư gốc vào phần trả lời
Trả lời *  Lưu trữ hình mới       Xem hình lưu trữ
Tên người gởi
E-mail *
Mật khẩu *   Quên mật khẩu
Ghi chú: * mục cần thiết