Mục lục | Thương Tiếc Vũ Văn Chính |
Mới tháng trước tôi đi thăm Châu Thiên Bửu, trước khi chào bạn để đi về tôi có nói với bạn, chúc ông mau khỏe để vào sân trường chơi với anh em, bạn nắm tay tôi với cặp mắt sáng ngời, dù trong thể xác bạn đang đau đớn vì bệnh tật, bạn nói rồi cố gắng hết bệnh sẽ gặp anh em. Thế mà tháng sau, cái đôi mắt sáng long lanh ấy đã vĩnh viễn khép lại, khi tôi được tin Bửu đã mất vào tối ngày thứ sáu 02-7-2010.
Bệnh tật nó cũng khó lường được, vẫn tưởng với suy đoán về bệnh tật của Bửu qua đôi mắt thế mà tôi đã lầm, khi bệnh trở nặng gia đình đưa vào Bệnh Viện 115, những ngày cuối đời Bửu chỉ chảy nước mắt nhìn vợ mà không nói được, thận bị hư hoàn toàn, một bên xẹp một bên ứ nước, khi vào Bệnh Viện thì Bửu đã chết lâm sàng, Bác sĩ báo gia đình đưa Bửu về nhà, tim Bửu ngừng đập lúc 8 g10 phút tối ngày thứ sáu 02-7-2010.
Chiều 5g ngày Chúa Nhật 4-7-2010 chúng tôi gồm: Lý Văn Quới, Lý Minh Sơn, Phạm Đình Nguyên, Lưu Thành Hiếu, La Thu Chinh, Lê Đình Dũng, Nguyễn Kiến Phong, Lâm Quốc Tiến và Vũ Văn Chính có thêm Nguyễn Quốc Huy từ Thái về Sài Gòn, và đặc biệt có ông bạn Hoàng Vĩnh Chúc, đến thăm từ biệt Bửu và chia buồn cùng gia đình. Lúc tôi đến gia đình Bửu thì gặp cả ông anh vợ, đang ngồi trò chuyện với gia đình, và sau đó cũng được biết ông anh vợ và Bửu có thời gian làm chung tại Bộ Lương Thực & Thực Phẩm.
Bửu bệnh đã lâu, anh em mỗi lần đến thăm và nhớ câu Bửu thường nói: "Bộ tưởng chết là dễ lắm sao, tao muốn chết mà chết không được". Thế mà bây giờ Bửu đã được toại nguyện, về cõi vĩnh hằng bỏ lại bao bệnh tật đau đớn, và cái xác nơi trần gian phiền muộn này, tất cả cũng trở về cát bụi.
Xin anh em cầu nguyện cho tên thánh của Bửu là Giuse, được yên nghỉ đời đời trong cõi vĩnh hằng, và được thương tiếc của tất cả các anh em Taberd 76, mà thời gian qua đã luôn nhớ đến bạn, và đóng góp phần nào để làm dịu cơn đau bệnh tật của bạn.
Chúng tôi rất nhớ bạn và thương tiếc một người bạn, mà năm xưa đã cùng chúng tôi vui đùa, và học tập dưới mái trường thân yêu: Lasan Taberd.