Taberd.org
 Mục lục
Hậu Taberd: Câu chuyện về những cái bọc điều
Vũ Văn Chính

"Đời tôi buồn như dòng sông, sầu như mùa đông không biết đôi môi cười.
Người ơi dòng sông ngừng trôi, chờ nghe mùa đông, hát tình khúc xưa ..."

Ngày xưa lúc còn học ở Taberd, tôi đã nghe những tiếng thì thầm bên tai mỗi khi xách cặp đi học:

- Cái cậu này học Taberd ra đó nghe, chắc con nhà giàu có bố làm lớn.

Hay:

- Thằng này nó đẻ bọc điều nên số nó sướng, học trường Tây nổi tiếng nữa chứ.

"Tình ơi đừng theo gió đưa khuất vào chốn xưa
Như chưa từng nhớ mong
Nhớ ai nhìn khói thuốc bay và làm cho chiếc lá rơi ..."

Thú thật có lúc tôi cũng nghĩ như vậy, tất cả bạn bè tôi học chung trong một cái trường huyền thoại thời bấy giờ, với thời gian thâm niên như thế hẳn là đẻ bọc điều rồi, và chắc chắn không con nhà giàu thì cũng có bố làm lớn. Mặc dù tôi cũng không hiểu cái bọc điều nó ra sao, chỉ nghe nói vậy thì biết thế thôi.

"Đời tôi từng giây nổi trôi
Vùi trong thời gian mang những cơn u buồn
Buồn ơi này ta chào mi đừng đem biệt ly cất từng bước đi ..."

Rồi thì vào một cái ngày 30 tháng 4 của cái năm Chết Tiệt, tôi luôn luôn nhắc nhớ về cái ngày này, không bao giờ quên được, vì nó là cái cột mốc định mệnh cho số phận của thế hệ chúng tôi, và cũng từ đây biết bao nhiêu câu chuyện cần phải nhớ, có khi cần phải quên của một thời hoa mộng của chúng tôi.

"Và khi buồn lên ướt mi thắm từng nét môi
Còn mơ gì đến tôi
Đến khi buồn nhớ thương ai buồn tìm bên những phút giây ..."

Ngày ấy tôi luôn nghĩ rằng tất cả các bạn tôi học cùng trường, cùng mang cái bọc điều như tôi, nay các bạn ấy đa số chắc chắn ở nước ngoài rồi, các bạn ấy thật là may mắn và hạnh phúc giăng đầy, đúng là cái số sung sướng thì lúc nào cũng sướng, còn tôi và các bạn nào còn ở lại Việt Nam thì cái bọc điều năm xưa, nay đã rách teng beng rồi, te tưa như cái bọc mà phải gọi là cái bịch ni lông lủng lỗ chỗ mới đúng. Có một thời tôi đã nghĩ như vậy, và luôn cố quên cái bọc ni lông hiện tại, để nhớ về cái bọc điều rất đẹp đẽ của ngày xưa.

"Một ngày được mang cánh chim thời gian
Một đời tôi đi khắp nơi dọc ngang ..."

Rồi thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi những cái bọc ngày xưa tìm đến với nhau, phải nói là một quãng thời gian dài rất dài, tôi lại thấy cuộc đời thật là kỳ lạ, có nhiều số phận khác nhau của anh em chúng tôi, nó thay đổi hoàn toàn cái ý nghĩ ngày xưa của tôi, lạ thật. Tôi đã nghe về cuộc sống của các bạn tôi năm xưa, những cái bọc điều mà tôi cho là hạnh phúc và may mắn.

"Và tôi sẽ tới một cánh rừng hoang
Làm quen với lũ bướm vàng ngác ngơ ..."

Trong cuộc đời tạm bợ này, chẳng có gì là hoàn hảo cả. Bạn tôi mỗi người là một số phận, quần áo giầy dép còn có số huống chi con người, dù ở Việt Nam hay ở nước ngoài cũng thế. Và đây những cái bọc điều của ngày xưa bây giờ như vầy đây: có ông hành nghề rửa xe tối ngày cứ leo lên rồi lại leo xuống, chơi với nước và xà bông tối ngày, quên cả bạn bè đang trông ngóng ông ấy ra vui chơi, không biết ông còn hay nói huyên thuyên như ngày xưa không, có ông trở thành ông chủ quán ăn và giàu xụ (nghe nói vậy), lăng xăng đi tới đi lui rồi đợi tối xuống tha hồ đếm tiền, dù ông hay than cái nghề hàng ăn này cực quá, có ông vì nghề nghiệp cứ xách vali đi công cán nước ngoài, thấy ông đi ngoại quốc bằng máy bay, y như người ta đi chợ hằng ngày bằng xe ôm như ở Việt Nam, làm tôi ngưỡng mộ ông quá, trong khi ông ngửa mặt lên trời rồi rên: "Mệt thấy mẹ chứ sướng cái đếch gì, không ham".

"Nằm mơ dưới nắng chiều lững lờ đưa
Vời tôi đến chốn xưa ... "

Có ông thì sáng xách ô đi chiều xách về, nhàn hạ cho cái đời công chức nhà nước, chỉ đợi cái ngày hạ cánh an toàn về hưu để an nhàn tuổi già, có ông thì hôm trước còn ngồi chễm chệ ở bureau, nhìn đời màu hồng qua cái khung cửa sổ kia, sai mấy em gái chạy tới chạy lui muốn sút quần luôn, thế mà đùng một cái mất việc, hay chuyển sang công việc khác mệt hơn một chút, kinh tế khủng hoảng toàn cầu mà giỡn chơi sao được.

Có ông về già rồi còn chịu khó đi học thêm mặc dù ông rất ham vui, mà ở cái xứ sở này cứ có bằng cấp thêm là có việc làm, đôi khi có thêm tiền tăng lương nữa, miễn chịu khó học đừng ham chơi mê gái là được. Có ông thì vợ con ở mẽo, còn ông thì ở Việt Nam, mỗi năm chỉ gặp nhau một lần, giống y như cảnh Ngưu Lang Chức Nữ ngày xưa.

"Đời qua đời lững lờ qua
Tình cũng mờ xa như lá thu rơi đầy ..."

Người ta thường nói: "Đằng sau sự thành công của đàn ông, thường thấp thoáng một bóng hồng", nay tôi xin bổ túc thêm: "Đằng sau ấy cũng thấp thoáng những bất hạnh", có ông thành đạt trong xã hội nhưng lại tan vỡ trong tình yêu, sống cái cảnh cơm hàng cháo chợ một mình thui thủi một cõi đi về, dù cơm một bên và em một bên, cũng có ông thân tựa như cánh bèo trôi, không biết dạt bến nào, hay sắp sửa lên xe bông về bến đò chiều;lại có ông hộ khẩu một nơi nhưng lại xây tổ ấm một nẻo. Đó là những thân phận của các ông ngoại đẻ bọc điều.

"Giờ đây hàng cây ngày xưa
buồn nghe chiều mưa hát lời tiễn đưa ..."

Còn những ông nội đẻ bọc điều thì nhiêu khê và bầm dập hơn một chút, có ông tàn tàn vừa làm vừa chơi, lương thì ít nhưng lậu thì nhiều, Việt Nam mà, đã vậy ông còn nghêu ngao làm cho lắm vào thì tắm cũng ở truồng, có ông thì vì công việc nên tối ngày chạy rong ngoài đường, nên hễ thấy ông Taberd nào đang lang thang làm thơ, hay thơ thẩn trên đường thì dụ khị kéo về tổ luôn, có ông buồn đời cóc thèm đi làm ở nhà phụ vợ buôn bán cho khỏe, chỉ bực mình vì vợ sai vặt tối ngày, hết chở con đi học về thì lại đưa vợ đi chợ, đi spa, hay có khi đi shopping, bữa nào hứng vì vô mánh vợ nó bắt chở đi vòng vòng ngắm cảnh, mệt thấy mụ nội luôn.

Còn có ông tự dưng mắc cái bệnh nhà giàu dù ông không giàu, trái tim ông mùa đông ngày xưa chắc có lẽ yêu nhiều quá, nay nó bắt đầu thổn thức và bị khô héo, ông không làm nặng được chỉ làm việc nhẹ nhàng, nên ông buồn buồn ngồi viết mấy bài lá cải giúp vui anh em cho qua ngày. Có một ông là nhà chăn nuôi hết thời hay sao mà thấy ông ca suốt ngày như vầy: Nuôi con gì cũng chết nhưng nuôi con vợ, thì nó sống nhăn và còn sống dai nữa. Có ông là học trò của cụ Lý bạch bên Tàu phù, xem rượu là bạn bia bọt là người tình, ông uống hăng say và nhiệt tình từ sáng đến trưa, rồi ngủ trưa một giấc, chiều dậy ông chơi tới khuya luôn, bất kể đời bất kể thân thể, ông uống quá mà người ngợm ông má tụi nhỏ nhận không ra luôn.

"Người ơi mù trong bóng đêm
Dưới trời lãng quên chơi vơi một cánh dơi
Với tôi cùng với đắng cay rồi như khói thuốc bay ... "

Ông nội thì bảo ông ngoại cực sướng, tuy có làm cực nhưng thong thả, có Đô la, Euro rủng rỉnh, cuối tuần đi uống cà phê Bikini Chợt Nhớ ở Cali, tha hồ rửa mắt. Còn ông ngoại thì nói ông nội ung dung cuộc đời, làm thì ít mà ăn thì nhiều, thích thì làm không thích thì nhậu. Tôi phân vân không biết ông nào đúng ông nào sai, chỉ nghiệm ra một điều: Sướng hay khổ gì thì ở đâu nó cũng sướng, có lên đến Sao Hỏa đi nữa thì khổ nó vẫn khổ. Ôi những cái bọc điều ngày xưa oanh liệt nay còn đâu, làm người lớn khổ quá người ơi

"Một ngày được như đám mây mùa thu
Một đời tôi xin lãng du từ đây và tôi sẽ trốn vào mãi rừng cây ..."

Cuộc đời như con chó mực có cái mõm đen như ... mực, nên người đời thường nói: ĐỜI ĐEN NHƯ CÁI MÕM CHÓ MỰC là vậy.

"Chờ giây phút cuối đến cùng với tôi
Rồi xin nhắm mắt buồn hết đầy vơi
Buồn theo chiếc lá rơi ..."
(Dòng Đời - My Way)

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 7 năm 2010)