Taberd.org
 Mục lục
Đời người và kỷ niệm
Nguyễn Ngô Hùng

Trong đời người có rất nhiều việc đáng để nhớ, từ những ngày đầu cắp sách đến trường cho đến khi bước vào cuộc sống và nay tóc đã đổi màu, tôi có thể nói những kỷ niệm dưới mái trường đã khắc sâu vào tim óc tôi nhiều nhất.

Ngày đầu tiên đi học và những ngày kế tiếp, còn bé quá, tôi không nhớ được bao nhiêu nhưng nó lại là những kỷ niệm đáng nhớ của Ba và Mẹ tôi. Hai Đấng Sanh Thành thường hay kể cho tôi nghe về kỷ niệm đầu đời này. Những tiếng khóc lẫn trong tiếng cười nói ồn ào của những đứa trẻ vừa mới lên 3, lên 4 khi được đưa đến trước cổng trường mẫu giáo.

Rồi ngày tháng trôi qua, trường học nay đã trở thành quen thuộc với bọn trẻ chúng tôi. Những năm vào tiểu học, kỷ niệm với bạn bè Thầy Cô cũng bắt đầu in vào trí nhớ. Từ những lớp 11ème kế bên chuồng chim bồ câu ở mái trường Taberd ngày nào. Những ánh mắt ngơ ngẩn khi nhìn về những người sẽ dạy dỗ chúng tôi lại là những Sư Huynh của dòng Lasan trong những bộ áo dòng màu đen rất khác lạ với hình ảnh của những Thầy Cô trong thời gian còn ở trường mẫu giáo. Bề ngoài những Sư Huynh trông rất là nghiêm khắc nhưng lại tràn đầy tình thương với lũ học trò.

Năm tháng qua đi, niên học mới lại bắt đầu. Với sự ngạc nhiên không ít của tôi, người sẽ phụ trách dạy dỗ chúng tôi không phải là một Sư Huynh mà là một Bà giáo. Bà là người nước ngoài nhưng lại nói tiếng Việt rất rành mạch, tình thương của Bà dành cho chúng tôi cũng không thua gì các Sư Huynh. Năm đó chúng tôi học ở lớp 10ème.

Cho đến một năm, khi nhập học, những lớp của chúng tôi không còn được gọi lớp 7ème nữa mà gọi là lớp Nhất. Tất cả chương trình học bằng tiếng Pháp từ nhiều năm qua nay đổi thành tiếng Việt. Thế là đám học trò cũng bị chia rẽ làm đôi, có những đứa theo tiếp lớp 7ème còn phần nhiều đi về lớp Nhất trong đó có cả tôi.

Lần tựu trường năm sau, chúng tôi bắt đầu bước chân vào ngưỡng cửa trung học. Đây chính là khoảng thời gian mà cậu con trai vừa mới lớn đã khắc sâu trong lòng những hình ảnh, nhũng lời nói của các Sư Huynh giám thị, sự dạy dỗ của Thầy, Cô và những vui buồn lẫn lộn với bạn bè.

Rồi biến chuyển thời cuộc năm 1975, chúng tôi, mỗi người mỗi ngã, kẻ phương này người ở phương kia. Trôi dạt tha hương, có người may mắn tiếp tục theo đuổi việc học hành nhưng cũng có người không được cái diễm phúc ấy dù ở trên quê hương thứ hai. Ở nơi quê nhà, những người học trò của Taberd ngày nào, cũng có người còn được tiếp tục bước vào con đường đại học và còn tiến xa hơn nữa trong khi có những người bạn vì hoàn cảnh đành phải gác bỏ việc học hành..

Ngày nay, tôi và những người bạn cũ, tuổi đã bước ra ngoài ngưỡng cửa 50, có người ngồi đếm thời gian đợi ngày về hưu, có người vẫn lăn lộn trong cuộc sống nhưng vẫn mong có dịp để kể lại cho con cháu của mình về những chuyện xa xưa, về một mái trường đầy ắp những kỷ niệm đã từng có cái tên "LASAN TABERD" và câu chuyện luôn bắt đầu bằng hai chữ "ngày xưa... ."

Nhất Quỷ, nhì Ma thứ ba Học Trò.

Viết về kỷ niệm cho ngôi vị thứ ba của Lasan Taberd ngày nào.

Nguyễn Ngô Hùng - France (tháng 8 năm 2010)