Mục lục | Thành phố của riêng tôi Nguyễn Ngô Hùng |
Bóng chiều ngả dần trên thành phố nhỏ, ngày dần tàn cùng những giọt mưa buồn của thành phố với ngàn tiếng thông reo, rì rào tiếng thác chảy.Bên ly café nóng, hớp từng ngụm nhỏ như để sưởi ấm lòng, người lữ khách tưởng chừng nghe thấy tiếng thở dài của thời gian đang lặng lẽ trôi. Mưa phùn hòa quyện với những mảng sương mù từ xa xa ôm choàng lấy thành phố đã bắt đầu lên đèn trông buồn hiu hắt.
Gió ơi! Gió hãy về với đồi thông, hãy mơn trớn những sợi tóc mềm, hãy ve vuốt đôi vai người thiếu nữ. Mưa rơi! Làn mưa mỏng phất phơ theo gió, có hạt mưa nào làm ướt mắt môi em. Mưa ơi, hãy bay nhè nhẹ theo từng bước chân mềm.
Người lữ khách lang thang dưới những hàng cây, đâu đường Yersin, đâu nhà thờ Con Gà, đâu chợ Đàlạt, đâu quán cafe Tùng và đâu một linh hồn đang lặng lẽ bước bên hồ Xuân Hương thả hồn về một người thiếu nữ. Có còn không những dấu chân em in hằn trên cát? Kỷ niệm đã thật xa, đã nghìn trùng xa cách........
Viết tặng cho một ... kỷ niệm năm nào !