Mục lục | Đứng giữa sân trường Nguyễn Ngô Hùng |
Vào một ngày của tháng ba năm 1991, đây là lần đầu tiên tôi trở lại thăm quê nhà sau bao nhiêu năm xa vắng.
Phi cơ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, dấu vết còn lại của cuộc chiến tranh điêu tàn vẫn còn đó. Rời phi trường trên một chiếc taxi cũ kỷ của một thời xa xưa, chiếc xe lăn bánh trên những con đường mà ngày nào tôi đã từng đi qua.
Sáng ngày hôm sau, tôi đã có ý định ghé qua trường xưa. Nhưng khi tới trước cổng trường, sự ngạc nhiên đã làm rối lấy tinh thần tôi. Tên trường Lasan Taberd đã không còn nữa mà đã bị thay thế bằng tên một trường trung học rất là khác lạ đối với tôi. Những hàn quán mọc lên hai bên cổng trường thay thế cho những người bán hàng rong của một thời nào. Tôi đã xin những người giữ cổng cho vào nhưng đã bị từ chối vì trường đang sinh hoạt, ho nói với tôi nên trở lại ngày mai vì là cuối tuần.
Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi điểm tâm, tôi trở lại số 53 đường Nguyễn Du và người gác cổng đã cho phép tôi vào thăm lại trường.
Từ cổng chính, bước vào, những dãy nhà của trường cũ vẫn không mấy gì thay đổi. Trước mặt tôi là sân Danh Dự, dãy nhà chính, nhà nguyện, hai dãy nhà trước vẫn còn như xưa nhưng những bức tượng như tượng thánh Gioan Lasan đã không còn nữa.
Đi vào bên trong, tôi ngơ ngác nhìn về khu Tiểu Học, khu Trung Học và thính đường. Những dãy nhà mà thời gian đã không xóa được những đường nét kiến trúc được xây cất đã lâu lắm rồi. Trong đầu tôi, những đoạn phim của ngày xưa mà tôi cho vào trong mộ góc kỷ niệm đang dần hiện ra trước mặt tôi.
Dưới ánh nắng và sức nóng của buổi sáng tháng ba, tôi đã ra đứng giữa sân trường ngay dưới cột cờ để nhìn về những hướng khác nhau, dù không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt từ tận đáy lòng đang tuôn tràn, có lẽ đấy là những giọt nước mắt dành cho mái trường mà nay tên tuổi đã không còn.
Trước mặt tôi là khu nhà chính với bậc thềm danh dự. Nơi đây, ngày nào đã có sự hiện diện của các frère Hiệu Trưởng và các dịp đầu năm, những buổi chào cờ, những ngày tết Nguyên Đán và cuối năm. Bên phải tôi là khu Tiểu học, pa-tí-xệ, khu banh bàn, nơi mà một thời lúc xưa chúng tôi đã giành nhau trước mỗi đầu giờ và giờ ra chơi. Bên trái của tôi là khu Trung Học, có thêm một pa-tí-xệ thứ hai. Nhìn lên sân thượng của khu này, hình ảnh lẩn tiếng động của những buổi tập vỏ với những tiếng hô của các huấn luyện viên. Kế bên là thính đường với âm thanh cửa những ngày lể cuối năm ẩn hiện lại trong đầu tôi và tôi cũng không quên dưới thính đường là các lớp dạy nhạc mà nay đã trở thành Tu Viện Lasan Taberd.
Taberd của chúng tôi nay chỉ còn lại là một góc nhỏ tựa như những kỷ niệm về trường xưa trong đầu tôi. Mặc dù thời gian đã đi qua, cuộc sống đã đổi thay, tên của những thăng bạn cùng trang lứa vẫn sống mãi trong tôi. Những giọt nước mắt tôi đã tuôn ra giữa sân trường cũng có lẽ là dành cho những thằng bạn thiếu may mắn không còn nhìn lại được mái trường xưa.
Từ đó, hầu như mỗi lần có dịp về thăm lại quê hương, tôi đều ghé qua thăm lại trường xưa nhưng tôi không còn đứng giữa sân trường vì tôi không muốn mình phải khóc thêm một lần thứ hai.
Viết cho tất cả những thằng bạn của Taberd và riêng cho những thằng đã đứng giữa sân trường như tôi.