Mục lục | Một lần đi xưng tội Lê Việt Quang |
Tôi không nhớ rỏ là chuyện này xảy ra vào năm nào vì đã quá lâu, nhưng tôi nghĩ là vào năm tôi học 10ème hay 9ème gì đó. Chắc các bạn còn nhớ là ở các lớp Tiểu học, mỗi tháng hay mỗi hai tháng các Frère có tổ chức cho các bạn Công giáo xưng tội tại nhà nguyện Taberd do cha Paulus Nguyễn Văn Mười ngồi tòa. Những lần đầu thì có Frère hay thầy dẩn lên tận nhà nguyện, nhưng sau vài lần thì các bạn được tự mình đi. Mỗi lần như vậy thì đứa nào cũng khoái vì được đi trong giờ học, vừa đi vừa ngó vô các lớp khác xem tụi bạn học ra sao, hay chọc ghẹo lẫn nhau om xòm đến nổi các thầy đang dạy trong lớp cũng phải ra dấu im lặng.
Hôm đó, sau khi frère Giám học Calixte vào xin Thầy cho mấy đứa có đạo đi xưng tội, tụi tôi được tự mình đi lên nhà nguyện. Muốn đi lên nhà nguyện, trước hết phải lên lầu ba, băng qua dãy nhà cũ rồi qua lối đi nối giữa trời để qua đến khu nhà Trung ương, sau đó lên một tầng để đến Nhà Nguyện. Khu nhà này là nơi các Frère làm việc mà tôi chưa bao giờ được tới sau khi đã học tại trường mấy năm. Tôi đang đi sau chót trong đám, đáng lẽ phải đi lên để tới nhà Nguyện thì tôi lại đi xuống. Tôi nghĩ có lên thì cũng phải ngồi chờ vì mỗi lần chỉ có một đứa xưng tội thôi. Tôi đi vòng vòng trong tầng dưới, qua các phòng tò mò ngắm nghía không biết đó là các phòng gì. Thình lình, tôi giật mình thấy có một bóng áo đen hiện ra ở khúc quanh. Tôi định co giò chạy nhưng đã quá trễ vì người đó đã thấy tôi. Khi người đó đến gần hơn, tôi nhận ra đó là frère Hiệu trưởng Félicien. Lúc đó chắc mặt tôi xanh lên vì sợ. Sau mấy năm học tại trường, đối với tôi, Frère Hiệu trưởng vẫn là một người quá cao để thằng nhóc tôi có thể đến gần. Tôi chỉ nhìn thấy Frère từ xa xa trong các buổi chào cờ hay các buổi lể. Tôi biết chức Hiệu trưởng là lớn nhất trường, là xếp của tất cả các Frère trong trường, là một người mà tôi không nghĩ là có thể đến gần để nói chuyện. Vậy mà bây giờ người đang đứng trước mặt tôi! Frère hỏi tôi:
- Con đi dâu đó ?Frère Félicien nói nhỏ nhẹ, rồi nắm tay tôi dẫn trở lên nhà nguyện trên lầu. Vừa đi, Frère vừa hỏi tên và lớp học của tôi, làm tôi càng sợ hơn. Đến nơi Frère chỉ cho tôi chỗ tòa giải tội mà đám bạn cùng lớp còn ngồi đó, dù tôi đã biết rồi, rồi Frère trở xuống. Tôi ngồi đó, lòng lo sợ rằng không biết Frère có biết là tôi đã nói dối không và hình phạt dành cho tôi sẽ ra sao nếu tội nói dối với Frère Hiệu trưởng bị phát giác . Đến nay, tôi không nhớ là có xưng thêm tội nói dối hôm đó không. Cả tuần lể sau đó, tôi cứ sống trong sự lo lắng là sẽ bị frère Hiệu Trưởng cho mời Cha Mẹ vô để cảnh cáo. Thời gian qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng có một điều chắc chắn xảy ra là những lần đi xưng tội sau đó tôi không còn dám đi xuống mấy tầng dưới của tòa nhà Trung Ương nữa.
Kính xin frère Félicien tha thứ cho con về tội nói dối này.