Mục lục | Thư Ngỏ Các Be Tabu Vũ Văn Chính |
Một căn nhà nho nhỏ, một em gái ngây thơ
Xinh tươi và bỡ ngỡ, như bông hoa đầu mùa
Người hay cười e thẹn, miệng như trái mơ ngon
Đôi môi mầu xác pháo, thơm như là quê hương.
Kính thưa các Bu của chúng em.
Hẳn ngày xưa các Bu đi học các Bu cũng có bạn có bè, tuy các Bu cũng có nghịch ngợm với mấy nhỏ bạn, nhưng nói chung các Bu vẫn nghịch dịu dàng và đằm thắm hơn các Be Tabu nhà mình, các Be Tabu thì nổi tiếng nhát như cáy (từ của mấy ông nội bắc kì Tabe), nhưng nổ thì rất bạo vì ngày xưa nhà của các ông nằm gần kho bom kho đạn, không tin mấy Bu cứ xin các anh cho vào cái sân chơi xem sao.
Đó cũng là cái bệnh hay gọi là hội chứng Taberd cũng được, các Bu thông cảm cho chúng em vì từ lúc còn rất nhỏ, cho đến lúc trổ mã dậy thì, cái máu dê nó nổi lên cuồn cuộn trong người, mà ngó tới ngó lui chỉ toàn thấy mấy thằng đực rựa với nhau, suốt bao năm trời học chung với nhau toàn con trai, mà không bị biến tướng đồng tính pede là hay lắm rồi, mới là chuyện lạ chứ.
Thế rồi từ khi cái Hãng phim Taberd bị đứt khúc đời đời, các Be Tabu di tản đi khắp chốn, sau bao nhiêu năm đằng đẵng nhớ thương đợi chờ, nay các Be mới tìm gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi vội gạt nước mắt của buổi tương phùng hội ngộ, một số Be thì nay đã công thành danh toại, thành các anh hùng hào kiệt lẫy lừng, cũng có Be lại trở thành các quý ông Đông-doăng đầy lịch lãm, hội trưởng của cái hội các chị em cơ nhỡ, cũng có Be trở thành liệt sĩ nơi vùng 5 chiến thuật xa xôi không ai lui tới được.
Bên cạnh sự thành công ấy bao giờ cũng có thấp thoáng các Bu nó đằng sau, tôi nghe các ông tung hô các Bu lên như vậy, ngày xưa khi còn độc thân trong trắng, chúng em vui đùa hồn nhiên và vô tư, nay thì cái thân nam nhi của chúng em còn có các Bu thấp thoáng đằng sau lưng, bởi thế mới có những tình huống nhạy cảm mà chúng em, chỉ biết bày tỏ riêng với nhau, chỉ sợ các Bu nó hiểu lầm.
Các Bu của chúng em ơi.
Xin các Bu thương cảm cho các Be Tabu, nghe các Be ấy tâm sự mà thấy tội cho mấy be, muốn rớt nước mắt cá sấu luôn, từ ngày các Be tìm được nhau rồi làm bà tám với nhau, thì mọi sinh hoạt ngày thường trong nhà các Bu bị đảo lộn hết, khi trước các Be ấy siêng năng vô cùng, đi làm về là lao vào lau nhà rửa chén, múc nước cho Bu nó tắm, đưa con đi học đưa Bu đi chợ, có lúc chở các Bu vào Gym nữa, có Be siêng năng từ trong nhà ra đến cái nhà bà hàng xóm Mỹ đen bên cạnh ... tuốt tuồn tuột các Be gồng mình làm hết, làm từ mấy chục năm nay chứ có ít đâu.
Nay thì các Be lại trở chứng đột ngột, các Be cũng làm mọi chuyện nhà nhưng lại làm một cách lơ là, hoặc là làm mau mau chóng chóng rồi rảnh là xà vào cái máy tính, mà không hiểu sao dạo này cái máy tính nó có gì mà hấp dẫn mấy Be thế, có Be đi đâu cũng kè kè cái máy bên hông, làm có khi mấy Bu ghen cả với máy tính, có Bu còn nghi mấy Be đang chat với con nào, nói chung các Bu cứ suy nghĩ lung tung cả lên vì thái độ bí hiểm của các be, đến nỗi lên giường rồi thay vì ôm các Bu thì mấy Be lại ôm cái máy.
Có Be thì sợ Bu nó dục đi ngủ mà lại đang chat say sưa với một Be ở nửa vòng trái đất, thế là Be ôm cái máy vào toilet để chat cho đã, có Be ngồi một mình bỗng dưng cười lên khà khà khiến cho các Bu phải rờ trán xem có ấm đầu không?
Rồi có Be được Bu nhà giao nhiệm vụ kì lưng cho Bu tắm, thế mà một tay ông kì cọ sơ sơ nên mấy Bu không hài lòng, còn tay kia thì mải gõ chát, mấy Be không thèm dòm Bu nó bằng nữa con mắt nữa thì bảo sao Bu nó không buồn?
Viết đến đây chắc chắn có hai Be té giếng lần 1 (tức là mồ côi vợ đó) sẽ cười lên khoái chí mà rằng:
- Thấy chúng bay sao mà khổ thế, coi tụi tớ đây khỏe re. Muốn sung sướng cuộc đời thì cứ té giếng em ơi.
Nhất là thằng Be Mập, đã vậy nó còn lãi nhãi phân bua với bá tánh nữa:
- Tao thấy cu nào cũng cố gắng chiều vợ để có được giấy phép đi chơi, hôm qua thằng Hòa đi mua soup bong bóng cá cho bố vợ nó xơi, thằng Khoa thì lúc nào cũng "Mẹ muốn gì không bố chiều", thằng Thắng thì lo rửa chén cho vợ. Thằng Khải thì phải Nạp cho vợ rồi mới được chạy đi chơi với bạn, thằng Cần thì chở Bu đi chợ, Việt Nghiêm thì miễn bàn, chẳng những chiều vợ mình còn chiều luôn bà Mỹ đen hàng xóm nữa. Thành ra cô Tư QH gọi nhóm mình là Lơ Sơ Vơ cũng phải.
Đã vậy nó còn chọc quê Be Cần lù nữa: "Đã té giếng một lần rồi còn leo lên đi tìm cái giếng khác chi vậy, té giếng là sướng nhất".
Em xin kể cho các Bu nghe một câu chuyện, không hiểu khi cụ Khánh ca cái bài "Tôi đưa em đi chơi" thì Bu cụ ca (xin đừng đọc lái) có vỗ tay hoan hô không? còn em vác cây đờn ra mà gào lên rằng:
Mùi mắm hay là mùi của ai
Mà sao anh đây vẫn thương thầm
Vì em không tắm em để dành
Nên mắm bây giờ là của anh.
Thế là Bu nhà em tức tốc đem cây đờn treo lên giàn bếp, đã vậy Bu còn tỉ tê ư ử: "Cái bài Em Hiền Dịu hay thế mà không hát, lại đi hát đâu đâu không?", và cũng từ đó em giải nghệ luôn và không thể trở thành ca sĩ như cụ Ca được, các Bu thấy thế nào thì cho em biết nha?.
Đấy nói để cho các Bu nhà ta rũ lòng thương các be, mà có lúc ngày xưa các Be một thời oanh liệt, chứ đâu có thất thế sa cơ như bây chừ, chỉ vì các Be yếu đuối quá thương những ông bạn cũ ngày xưa mà các Be mới trở thành như thế. Ôi! cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.
Thôi xin hẹn các Bu lần sau vậy, em còn phải đi gánh nước cho Bu nó tắm, lau nhà, rửa chén, đưa con đi học đây. Em xin hát nịnh đầm các Bu nó một câu nữa:,
Làm sao mà quên được, người em gái năm xưa
Sao quên được đôi mắt, như ngôi sao trên trời
Làm sao mà quên được, đời qua vút như tên
Dăm ba hạnh phúc ngắn, sao quên được mà quên.
Hội viên hội Le Cheveur, dịch ra là Hội Cái Tóc, phiên âm là Lơ Sơ Vơ.