Taberd.org
 Mục lục
Bóng rổ Taberd và Thầy Nguyễn Công Minh
Lê Xuân Việt

Trên phương diện thể dục, Lasan Taberd rất có tiếng về môn bóng rổ. Nếu chúng ta có thể xây dựng được một “Taberd-Basketball Hall of Fame,” thì người tôi muốn đề cử thành hội viên tiên phong phải là Thầy Nguyễn Công Minh.

Taberd ngày đó có 3 đội banh: đội A gồm những cựu học sinh Taberd và một số các anh xuất sắc trong lớp 12, đội B gồm những cầu thủ trong các lớp trung học, và đội C thì có cầu thủ của thiếu sinh tiểu học. Anh họ của tôi (Phạm Chí Thành) ở trong đội B, nên tôi theo anh tập chơi bóng rổ và gia nhập đội C. Tôi biết Thầy Minh ở thời gian này, dạo đó tôi gọi bằng anh Minh vì Thầy (đang còn là sinh viên đại học Sàigòn) là huấn luyện viên cho đội A/B. Trong giới sinh viên cũng như dân bóng rổ chuyên nghiệp ở Sàigòn, Thầy rất nổi danh; ngoài sinh hoạt ở Taberd, Thầy còn là cầu thủ cột trụ của đội sinh viên Saigon.

Đối với bọn nhóc chúng tôi Thầy Minh là một thần tượng của Taberd, vì Thầy chơi banh rất giỏi, công cũng như thủ, và Thầy bao hết các vị thế trong sân. Vì tài nghệ của Thầy đến mấy đẳng trên hết các anh trong đội A, những buổi chiều ở Taberd xem Thầy tập dượt cho đội A/B, tôi hay có chút ấm ức vì Thầy cứ phải nương tay cho các anh đội A mà họ vẫn không theo kịp. Những lần biết Thầy sắp đấu cho Taberd A hay cho đội sinh viên Sàigòn là tôi có một nỗi háo hức trông cho đến ngày; tôi nhớ khi xem Thầy đấu chọi những đội như trường Bác Ái (Collège Fraternité), cục Chiến Tranh Chính Trị, hay đội Hải Quân có những tay nhà nghề nổi danh trong đội tuyển quốc gia như là Chí Chảy (tay này bắn banh từ giữa sân như cơm sườn), thấy Thầy nhấp họ bay như châu chấu, tụi tôi có một niềm hãnh diện về dân Taberd mình.

Những lúc tập dượt banh, Thầy rất nghiêm và đòi hỏi tất cả các anh trong đội phải trau dồi những cú căn bản kỹ càng. Chêm vào đó là những giây phút thật vui lúc Thầy cho đội banh nghỉ xả hơi; tất cả ngồi quây quần ở dưới cột bóng rổ (phía bên cánh trái khán đài, có bóng mát lớn), lắng nghe Thầy đùa rỡn về chuyện “trai gái,” xong cười phá lên với nhau.

Về sau, thêm với vai trò huấn luyện viên bóng rổ, Thầy có dạy Công Dân Giáo Dục trong lớp 8. Tôi nhớ hình ảnh Thầy đứng thẳng người, tay chắp sau lưng, bên cạnh lớp đang xếp hàng trong sân trường; Thầy rất diện ăn mặc, áo chemise soie cài khuy manchette, quần tây gabardin à la mode, mang giầy Gia láng cón. Bọn nhóc chúng tôi hay xầm xì với nhau xem Thầy đang ngắm cô giáo nào để chiều ra sân riễu Thầy.

Sau này ở bên Hoa Kỳ có tay cầu thủ bóng rổ nổi danh hoàn cầu Michael Jordan với những cú chọi banh ngoạn mục và anh ta đã được mệnh danh là poetry in motion. Đối với riêng tôi, hình ảnh người cầu thủ bóng rổ mang cặp kính cận gọng mầu đen, trong bộ đồng phục Lasan Taberd mầu trắng, dành banh ở sân trong, nhấp đối phương “dương Đông kích Tây” để tìm khe hở lên banh hay chuyền banh cho đồng đội, người cầu thủ này luôn có một nét điềm đạm bình thản trong không khí tranh đấu hỗn độn ... Thầy Nguyễn Công Minh, một bài thơ mà tất cả anh em bóng rổ Taberd chúng tôi sẽ không bao giờ quên.

Lê Xuân Việt - Cali (tháng 7 năm 2010)