Mục lục | Nhớ Thầy Cô ở Taberd (2) Võ Long Hải |
Năm 65-66, tôi học 10ème 4 lớp của Thầy Nguyễn Văn Hương. Nhớ về Thầy là thấy liền trong đầu hình ảnh thường được mô tả chung chung về một giáo viên lớn tuổi. Lúc tôi học với Thầy chắc Thầy cũng đã ngoài 60 tuổi. Người mập mạp bụng bự, hơi thấp, mặc quần may nhiều ly xếp và kéo lên gần đến ngực, áo ngắn tay bỏ vô quần tương tự Thầy Phạm Ngọc Quế dạy Văn năm lớp 9 (bây giờ chúng tôi thấy lại hình ảnh của hai Thầy qua tên Huỳnh Ngọc Lâm vì Lâm cũng phục sức y như Thầy Hương, Thầy Quế ngày xưa). Thầy Hương rất hiền, nói chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ, hầu như Thầy không đánh học trò, phá lắm thì bị Thầy xách tai bắt phạt đứng góc lớp quay mặt vào tường. Thầy cho "Bon point" rất rộng rãi một lần ít lắm cũng 10 bon points, còn thông thường là 20, 50. Nhưng than ôi ! Đây lại là Bon point do Thầy phát hành chứ không phải do trường và 1000 bon points của Thầy mới đổi được 1 bon point của trường. Tôi nhớ bon point 10 của Thầy đóng dấu lên miếng carton màu vàng bằng ngón tay người lớn, bon point 20 màu xanh lá cây to hơn gấp đôi, bon point 50 màu xanh dương và bon point 100 màu đỏ kích cỡ gấp đôi bon point 20 và gần bằng kích thước bon point của trường mà lúc đó thấy gọi là bon point 1000. Ba má tôi và bản thân tôi, rất thương Thầy Hương. Ngày nghỉ thỉnh thoảng Ba Má tôi chở xuống nhà thăm Thầy, tôi nhớ nhà Thầy cũng nhỏ và xưa nằm ở đường Cầu Kho quận Nhất. Vì thương Thầy nên tôi học khá giỏi, tôi nhớ chỉ có năm đó tôi mới có nhiều bon point, mổi tháng Frère Préfet lúc đó là Frère Jourdain vô phát Bulletin de note (phiếu điểm) trước khi phát có màn dùng bon point đấu giá sách hình, đồ chơi hay kẹo. Có lần tôi đấu giá trúng cuốn Lịch sử Hoa Kỳ bằng tranh với 98 bon points. Cũng có bạn lúc đó đã biết chơi trò mánh mung chôm chỉa bon point của mấy thằng khờ như tôi nên dù không học giỏi nhưng vẫn có nhiều bon point để đấu giá làm mọi người trong lớp và Thầy Hương hết sức ngạc nhiên.
Tôi không nhớ năm 10ème này có học với Thầy Cô nào khác không nửa (thường thì là môn Pháp văn)? Có thể vì Thầy Hương là người Thầy tôi thương nhất nên trí nhớ của tôi chỉ hướng về Thầy mà thôi, nên ngay cả đến năm 9ème tôi chỉ nhớ học 9ème 5. Còn học với Thầy Cô nào ? Tôi cũng không tài nào nhớ cho đúng nổi (nhớ mang máng hình như Thầy Long thì phải). Năm 8ème, tuy nhớ là 8ème 1 học với Thầy Nguyễn Nhàn, Thầy cũng hiền nhưng lòng tôi vẫn nhớ Thầy Hương (năm này thằng em trai tôi học với Thầy Hương nên giờ ra chơi là tôi chạy qua lớp nó để gặp Thầy Hương). Có lẻ vì vậy mà hình ảnh các thầy khác không khắc sâu nét trong trí nhớ của tôi.
Năm 68-69 là năm đáng nhớ, vừa là năm cuối cấp Tiểu học vừa do chúng tôi chuyển qua chương trình Việt. Đây cũng là năm đầu tiên tụi tôi làm quen với việc mỗi môn chính, học với mỗi thầy cô khác nhau. Tôi học lớp Nhất 6, lớp Thầy Lê Hữu Đức. Thầy Đức trán cao, hói và hơi ốm. Đi dạy lúc nào thầy cũng thắt cà-vạt, tôi còn nhớ Thầy đi xe Vespa màu xanh. Tôi nhớ Thầy Đức vì thầy ... có xài roi mây, Thầy thường đánh xuống mặt bàn nhiều hơn là đánh học trò nhưng do Thầy dạy môn Toán mà tôi thì dốt Toán, nên dù cái mặt bàn chỗ tôi bị đòn nhiều lần thay tôi, nhưng cũng có đôi lúc tôi bị Thầy bắt xòe tay cho ăn roi nên tôi sợ Thầy Đức vô cùng.
Người thầy thứ hai mà tôi nhớ là Thầy Trần Đức Quý dạy Sử Địa. Thầy nói giọng bắc, đi xe Mobylette xanh, đặc biệt Thầy thường hay bận áo màu vàng nâu (màu khét). Thầy Quý thương tôi vì khi nào khảo bài tôi cũng thuộc dù đọc hay vấp và thiếu. Thầy đâu biết là chỉ vô tới trường tôi mới lấy sách ra đọc nhiều lần phần Toát yếu vừa đủ để thuộc bài lõm bõm. Ngoài ra Thầy thương tôi vì Thầy muốn tôi đến chụp hình cho gia đình Thầy. Do lúc đó tôi có cái máy chụp hình Pen-EE, ánh sáng tự động, xài phim 36 thông thường sẽ chụp được 72 poses. Có lần tôi đem vào trường chụp Thầy và các bạn rồi khoe với Thầy, thấy vậy Thầy đưa tôi 150 đồng mua phim và nhờ tôi đến nhà "chụp cho cô và các em giùm Thầy", ngày Chủ nhật tôi đợi Thầy đến đón hết buổi sáng mà Thầy không đến. Hôm sau vô trường mới biết con thầy bị phỏng nước sôi. Tôi hẹn Thầy dịp khác nhưng rồi đến hết năm học và sau này tôi vẩn còn nợ thầy một cuộn phim và một lời hứa đến chụp hình cho gia đình Thầy ...