Mục lục | Nhớ Thầy Cô ở Taberd (3) Võ Long Hải |
Năm học 69-70 là một thay đổi lớn đối với tôi. Năm này tôi bước vào Trung học Đệ Nhất Cấp, nghe nó oai oai, dù đọc lái lại thì khó nghe nhưng vẫn không làm giảm sự háo hức của tôi khi bắt đầu niên học. Tôi bắt đầu quen với việc mỗi môn học có một Thầy, Cô phụ trách. Có giáo sư hướng dẫn bây giờ gọi là Thầy chủ nhiệm (hồi trước hòa bình, giáo sư là tên gọi chung các nhà giáo, khác với bây giờ Giáo sư là một học hàm của nhà nước). Giáo sư hướng dẫn lớp 6/1 của tôi là Frère Borgia Đệ. Giám học là Frère Marcien Thiện nhưng tôi vẫn gọi Frère theo tên dòng là Marcien Thiện. Với Frère Marcien Thiện, tôi có một mối liên hệ đặc biệt, ngoài việc sau này người là Bỏ đở đầu cho tôi khi chịu phép Thêm Sức, Frère còn là thầy cũ của ba tôi lúc trước, khi ba tôi học ở trường Thánh Giu-se Mỹ Tho và học với má tôi ở Đại học Đà Lạt. Khi tôi vô lớp 6 ba má tôi rất mừng khi gặp lại Frère, và ba má tôi thường mời Frère đến nhà dùng cơm với gia đình. Vì có mối liên hệ đặc biệt như vậy, tôi không ngại mà ngược lại rất vui mỗi khi gặp Frère ở phòng Giám Học nhưng cũng biết là mình sẽ xấu số, sẽ bị đòn nát đít nếu phạm lỗi gì ở trường vì ba má tôi sẽ biết ngay. Cũng do có sự thân tình với gia đình nên trong mắt tôi Frère Marcien Thiện là người cha, người thầy hiền từ và khoan dung. Hãy nghe các bạn khác có lẽ nói về Frère chính xác hơn tôi.
Xin trích lại một đoạn của Vũ Văn Chính viết về Frère :
Nhớ đến Frère Marcien Luật là phải nhớ đến cái dáng cao và gầy, cùng với cái mắt kiếng cận to và tròn, những hình ảnh ấy luôn luôn đập vào mắt bọn nhóc chúng tôi. Nay nhìn lại hình của Frère tuy vai Frère có xệ xuống do tuổi tác ngày càng chồng chất, nhưng cặp mắt kiếng to và tròn muôn thuở vẫn còn, có lẽ còn hơi to so với cái mắt kiếng cũ, lại còn có màu trắng thật điệu đàng.
Có một lần, trong lúc đang say sưa hò hét chơi banh bàn với các chiến hữu trong lớp, cái trò ăn gian của tôi bị phát hiện, thế là bị kêu lên phòng Giám học và bị consigné (cấm túc) một buổi sáng ngày Chúa Nhật, Cũng may là Frère Giám học các lớp 6-7 là Frère Marcien Luật, Frère rất hiền nên những ai bị consigné được tập trung lại, sau khi nghe giảng một bài moral ngắn xong, được phân công mỗi người một việc như dọn dẹp sổ sách cho gọn gàng, rồi quét nhà, làm xong thì mới được về, khỏe re. Tụi tôi lại thỉnh thoảng tiếp tục chơi trò ăn gian cho đến khi chán cái bàn banh thì mới thôi.
Tôi nhớ mỗi khi gặp Frère ở phòng giám học Frère thường gọi tên ba tôi rồi cười và gọi tên tôi. Tôi cảm nhận được trong giọng nói nhẹ nhàng của Frère sự thương yêu và không biết có đúng không, sự hài lòng của người thầy đã dạy cho người cha nên người và nay lại dạy cho thằng con.
Trở lại với Frère Borgia Đệ, là một người mà đám học trò tụi tôi, dù còn con nít nhưng cũng nhìn ra là rất "đẹp trai". Đặc biệt là mỗi khi nói về phụ nữ hay bị tui tôi chọc ghẹo khen Frère đẹp thì Frère mắc cở mặt đỏ lên, miệng cười mím mím trông càng đẹp hơn. Ngoài việc dạy học, Frère còn phụ trách Hội quán bóng bàn của Taberd.
Có một kỷ niệm với Frère Borgia Đệ mà tôi không biết xếp vào dạng kỷ niệm vui hay buồn ? Cứ tùy tâm trạng tại mỗi thời điểm trong cuộc đời tôi sau này mà tôi oán trách hay cám ơn Frère....
Đầu năm học Frère yêu cầu anh em chúng tôi viết trên một trang giấy: tên tuổi, tên cha mẹ, địa chỉ nhà và viết lên một thắc mắc, một tâm sự hay một ước muốn của mình rồi nộp lại cho Frère để, như Frère nói, Frère có thể biết được phần nào về học trò của mình. Lúc đó tôi rất muốn đi tu làm Linh mục, nên tôi viết nguyện vọng của tôi cho Frère.
Hôm sau vô lớp, sau khi nói chuyện với lớp về các thắc mắc, các tâm sự v.v. thì Frère Borgia gọi tên tôi và yêu cầu giờ ra chơi qua Hội Quán Bóng Bàn gặp Frère.
Giờ chơi tôi gặp Frère, Frère Borgia vừa đi vừa nói chuyện với tôi về ơn kêu gọi rồi gợi ý tôi vô dòng Lasan, giải thích cho tôi những khía cạnh cao quý, sự cần thiết của các dòng tu lo việc giáo dục, đào tạo thế hệ trẻ ... Lúc đó trong trí tôi tôi chỉ muốn vô chủng viện hay các dòng tu làm linh mục nên tôi từ chối những gợi ý của Frère.
Hai ba ngày kế tiếp Frère vẩn tiếp tục thuyết phục tôi vô dòng Lasan và có lẽ Frère thấy tôi quá háo danh ham làm cha hay sao mà Frère nói, "được rồi, em cứ giữ ý muốn đó đi, khi nào thuận tiện Frère sẽ lo cho em đạt ước nguyện." từ đó Frère bỏ lững không còn đề cập đến chuyện đó nữa.
Càng lớn tôi càng gần quỷ hơn gần Chúa, và sau này khi gặp chuyện buồn thì tôi thầm oán Frère phải chi giúp tôi đi tu thì tôi đâu có phải đau khổ ... Ngược lại khi vui vẻ bù khú với thiên hạ thì tôi lại cám ơn Frère đã nhìn thấu bản chất quỷ trong tôi nên không đưa tôi vô việc tu hành ép mình khổ hạnh ...