Mục lục | Người Thầy tôi yêu Nguyễn Hữu Đức |
Tháng 3 năm 1973, khi ấy tôi học lớp 9/4 Lasan Taberd. Có một điều làm cho cả một thời gian hơn 40 năm không bao giờ nhòa phai trong ký ức thời học trò của tôi. Đó là giờ Pháp Văn của Thầy Tới.
Thầy Nguyễn Văn Tới, dáng nhỏ con, người thấp đậm. Lần đầu Thầy vào lớp, cả bọn nam sinh chúng tôi đầy máu mặt cũng phải dè chừng cái khuôn mặt lành lạnh của Thầy. Chà chà, “ông” này khó ah ! Sau một vài lời giới thiệu, Thầy Tới nói giọng miền nam, chiếc kính cận làm cho chúng tôi an lòng đôi chút. Nhờ cái gọng kính trễ trễ xuống cái sóng mũi lại toát lên một chân dung của nhà mô phạm thứ thiệt !... Thầy nói tiếng Pháp lưu loát và âm điệu lên xuống làm cho chúng tôi như bị thôi miên vào một môn học có vẻ khó nuốt nhất vào thời đó. Tiếng Anh tiếng Mỹ đang là “mốt” của Saigon mà !
Ấy vậy, mà sao tụi tui lại nhấp nhỏm, háo hức để chờ tới giờ Thầy Tới Pháp Văn tới như vậy ? Bởi vì, sau khi “truyền nội công” bằng các bài từ ngữ, văn phạm, chia verbe, Thầy nhìn vào đồng hồ và nói với cả lớp:
-Các em ngồi yên, xếp tập vở lại. Còn mười lăm phút nữa ra chơi. Thầy kể cho các em một câu chuyện.
Chính cái câu nói này, y như một lời ban thưởng cho các nhóc tỳ nghịch ngợm như bọn tớ lại khoanh tay, ngồi im như thóc trong suốt giờ Thầy “lên Lớp” để rồi được tưởng thưởng bằng một câu chuyện ly kỳ, mê ly, hấp dẫn. Suốt một năm học, đến giờ Thầy, chúng tôi lại mong Thầy nhìn đồng hồ, bắt xếp tập,... Thầy thật là một kho tàng truyện kể.
Bọn tôi say mê, yêu Thầy đến mức nghiện ngập. Bố mẹ thì lại bảo: Cái thằng! năm nay chịu học francais dữ à nha ... giỏi, giỏi !! Hỏi Thầy tuyệt cú mèo như vậy thì làm sao chẳng say mê !! Một hôm, trong buổi sinh hoạt gia đình sau bữa ăn, anh Sáu tôi kể một câu chuyện cho cả nhà nghe. Tôi thấy câu chuyện quen quen. À, chuyện Thầy tôi đã kể. Tôi nói:
- Em biết chuyện này rồi !
Thì ông anh cốc đầu một cái:
- Mày sạo hả, “Thời Nay” mới đăng phần một phát hành sáng nay thôi
Tôi nói như đinh đóng cột:
- Cái chuyện đó sẽ diễn biến vậy ... vậy ... vậy đó hỏng tin anh chờ tuần sau đọc tiếp đi !! nếu đúng thì thua em một chầu sirô kem và một dĩa bột chiên một trứng nha !
Một tuần sau, tôi được thiết đãi một chầu no nê. Và như thế, suốt một năm học lớp 9, dù bận rộn với các bài đồng diễn cơ bản, các điệu dân vũ với các bạn trường Thiên Phước mà nếu có dịp tôi sẽ kể cho bạn nghe về mãng đề tài trồng cây si của Taberd trước cổng “áo hồng” Thiên Phước nhé. Đó là năm chuẩn bị cho Đệ Bách Chu Niên, nôm na là Trăm Năm của Taberd đó các bạn. Bận rộn như vậy mà chúng tôi vẫn “căng bụng” với các câu chuyện khoa học, tình báo, ma quái, siêu nhiên qua lời truyền cảm của Thầy Tới. Thiệt là một năm học tràn trề kiến thức mà mãi tận bây giờ, thỉnh thoảng trên Internet tôi lại bắt gặp lại các chuyện cũ này. Mà cái thời đó của chúng tôi làm gì có CD, DVD hay Chat chit, I meo, Internet gì đâu lời kể của Thầy, chúng tôi tưởng tượng như câu chuyện ngàn lẻ một đêm. Cũng có khi tụi này mè nheo: "Thi rồi Thầy kể chuyện đi, Thầy ơi..... Cũng có đôi khi Thầy tưởng thưởng vì thành tích học hành tiến bộ của lớp ...
Đó, Thầy Nguyễn Văn Tới của tôi là như vậy ! Ngoài học hành Thầy còn ban tặng cho chúng tôi biết bao mơ mộng, ước muốn bay cao vươn xa trong thế giới kiến thức bao la này. Ai mà không yêu được một người Thầy như vậy ... và vô cùng ngạc nhiên hơn nữa, sau hơn bốn mươi năm. Tôi tìm lại được Thầy bằng chính cái việc Thầy tiếp tục ban tặng cho đời một kho tàng âm nhạc của thế giới, một website âm nhạc tuyệt vời và nhiều công sức *. Lại một lần nữa với sự kính phục tôi được biết cuộc sống của Thầy tuy không khá giả nơi đất khách quê người nhưng với tấm hình Thầy gửi cho tôi, cả gia đình Thầy thật ấm áp, với các ánh mắt đầy tự hào về Thầy của Cô, các anh chị dâu rể đều thật hạnh phúc. Đó có lẽ là sự ban tặng của ơn trên để báo đáp công ơn của Thầy với các trò nhỏ của Thầy bao năm qua.
Xin cảm ơn và tri ân đến tất cả các Sư Huynh, Thầy Cô trường Taberd và đặc biệt với Thầy Nguyễn Văn Tới, người mà tôi luôn yêu dấu.